Thuở còn bé, tôi đã thấy
trên tủ hộp đầu giường của ông tôi một chiếc tivi trắng đen và một cái radio to
đùng. Những cuộn băng phát nhạc của ông, tôi nghịch đến rối rồi lại loay hoay
ngồi khắc phục, tra vào máy rồi mở xem nó có còn xoay được hay không.
Chiếc thâu băng vẫn nằm
phô trương trên tủ hộp đầu giường của ông qua năm tháng. Nó nằm đấy một cách hiêng
ngang, bóng bẩy. Nhưng đã lâu ông đã không đụng đến.
Chiếc thâu băng cũ chứa vàng - Blog Làm văn nghị luận (ảnh sưu tầm) |
Rồi một ngày, ông tôi vẫn nằm trên giường và bảo với tôi:
-
Nhí. Lấy cái thâu băng xuống cho ông nội
đi.
-
Dạ chi vậy nội?
-
Tau để vàng trong đó. – ông vừa nói vừa cười
-
Thiệt hông nội?
Tôi ngạc nhiên, tò mò lấy
xuống cho ông xem. Ông ôm vào lòng và vuốt ve, trìu mến như một báu vật trân
quý.
Tôi chẳng thấy miếng vàng
nào. Nhưng trong mắt ông lấp lánh ánh vàng.
Từ ngày ông ra đi, chiếc
thâu băng đó cũng chẳng còn chứa chút vàng nào nữa.
Một món đồ có thể là vàng
của người này nhưng cũng có khi là rác của người khác.
Trong mắt của một đứa bé,
vàng cũng chỉ là một món đồ có giá trị theo lời người lớn nói. Chứ nó nào biết,
kí ức tuổi thơ chính là vàng.
Chiếc thâu băng cũ có lẽ
đã bị bán ve chai từ lâu.
Chiếc thâu băng chứa vàng vẫn còn mãi mãi.