Thơ viết ở biển của nhà thơ Hữu Thỉnh

17:24:00 Làm văn nghị luận 0 Comments

"Tôi rất tin: Thơ là kinh nghiệm sống" - đây chính là quan niệm của Hữu Thỉnh - một trong những cây bút có đóng góp to lớn cho nền thơ ca. Đó chính là người làm thơ - lấy cái rung động của tâm hồn để bắt nhịp với đời sống. Và, trong sâu xa lăng kính tâm hồn ấy, tài năng ấy lại luôn luôn mở ra với đời sống, nhằm tái hiện đời sống một cách có nghệ thuật với những bay bổng, những mơ mộng nhưng vẫn rất thực, rất đời, rất bình dị theo cách của riêng ông - nhà thơ Hữu Thỉnh.


"Thơ viết ở biển"


Anh xa em

Trăng cũng lẻ

Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn

Nói về tình yêu, một Xuân Diệu dạt dào, bốc lửa; một Nguyễn Bính da diết, dè dặt; một Xuân Quỳnh sôi nổi, thiết tha... Còn nhà thơ Hữu Thỉnh thì yêu nồng nàn nhưng lại phải mỏi mòn trong nỗi cô đơn.
Có phải chăng, trong tình yêu, nếu thiếu đi một người, mọi thứ sẽ chẳng còn đẹp nữa. Vắng "em", "trăng" và "mặt trời" cũng "lẻ" bóng, cô đơn... như "anh". Còn "biển", dẫu "dài rộng", tưởng chừng thiếu đi một cánh buồm nhỏ nhoi cũng chẳng mất mát gì - nếu "cánh buồm" ấy không phải là "em".
Có phải chăng, dù cuộc sống của "anh" có vô vàn những điều khác nữa, vậy mà vắng "em", duy nhất chỉ vắng "em", đã là tất cả rồi...

Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Vì sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em…

"Gió" hay là em, "vách núi" có phải là anh? Thiếu vắng "em", tất cả dường như là vô nghĩa?!

You Might Also Like