Xa rồi ngày để yêu nhau

22:46:00 Làm văn nghị luận 0 Comments

Có những điều không khắc mà sâu, có những điều không gắng ghi mà vẫn nhớ... Em không tin tình yêu vĩnh hằng muôn thuở, nhưng như loài hoa mặt trời dẫu mưa gió vẫn vươn mình mỗi sớm bình minh. Đã rất lâu, rất lâu em không nói về chuyện chúng mình, không nhắc đâu hẳn là quên, không kiếm tìm đâu có nghĩa là không nhớ... Bài ca anh hát em vẫn ngân nga mỗi khi đêm buồn trăn trở, cơn mơ qua rồi như giấc mộng trầm luân...


Đã rất lâu rất lâu em không thật sự là chính mình, Sài Gòn cuốn em đi trong vòng xoay nhiệt tình tất bật. Là loài hoa không ngọt ngào thơm mật, em nhạt nhòa giữa phố chật người đông. Nước mắt buồn em giấu kĩ trong lòng, mất đi niềm tin em thu mình vào trong im lặng. Sài Gòn mưa nhiều, Sài Gòn quên nắng, sao nỡ quên em...?

Đã rất lâu rất lâu em không thức trọn một đêm, vì bận lo ngày mai, em giấu anh vào dọc ngang nỗi nhớ. Em không đếm, không đo, không để mình trăn trở, bởi đã xa rồi ngày để yêu nhau...


Đã rất lâu rất lâu em không hỏi vì sao, không thắc mắc, không giận hờn, không ẩm ương, nũng nịu. Em không trách, không cố quên, không vướng tay níu kéo.... Vậy chăng rằng, đó đã hết yêu nhau?!

You Might Also Like