Thượng đế cũng không biết

22:57:00 Làm văn nghị luận 0 Comments

Và có lẽ, hạnh phúc nhất là khi ta tìm được một nơi dựa an toàn và vững chắc giữa cuộc sống bộn bề, vồn vã này. Hạnh phúc là khi có một bàn tay nắm tay ta thật chặt, cùng ta vượt qua sóng gió, chính phục khó khăn. Là khi, một bờ vai luôn sẵn sàng để ta tựa đầu những lúc yếu lòng mệt mỏi. Là khi, một vòng tay luôn rộng mở để ta sà vào âu yếm, xoa dịu những thương tổn những ngày mưa ngàn cùng gió. Là một ánh mắt, dịu dàng, bao dung, ấm áp, tiếp thêm niềm tin và nghị lực để ta mạnh mẽ bước đi. Đó là những điều về hạnh phúc mà cả thượng đế cũng không biết.



1. Mở bài:

Thượng đế lấy đất sét nắn ra con người. Khi Ngài nắn xong vẫn còn thừa ra một mẫu đất:
- Còn nặn thêm cho mày gì nữa, con người? - Ngài hỏi.
Con người suy nghĩ một lúc thấy mình đã đầy đủ tay, chân, đầu, rồi nói:
- Xin Ngài nắn cho con hạnh phúc.
Thượng đế đủ biết, biết hết nhưng cũng không hiểu được hạnh phúc là gì. Ngài trao cục đất cho con người và nói:
- Này, tự đi và nắn lấy cho mình hạnh phúc.

"Chưa có ai, kể cả thi sĩ, có thể đo lường được sức chứa của trái tim" (Zelda Fitzgerald). Trái tim là nơi lưu giữ những tình cảm yêu thương, những kỉ niệm hay những ai đó đáng nhớ nhất của con người. Chính tái tim cũng là nơi nếm trải nhwunxg cảm xúc buồn, vui, đau khổ hay hạnh phúc. Vậy, thế nào là nhịp đập của hạnh phúc và làm sao để có được điều ấy? Câu truyện "Thượng đế cũng không biết" đã thay ta nói lên điều đó.

2. Thân bài:

Quả thật, câu chuyện mang một ý nghĩa rất sâu sắc. Hạnh phúc là một loại cảm giác tích cực, vừa vui mừng, vừa thỏa mãn khi chúng ta có được những điều tốt đẹp như mong đợi. Tất cả chúng ta đều khát khao được hạnh phúc, bình yên. Thế nhưng hạnh phúc của mỗi chúng ta mang sắc thái, hình hài hay hiện hữu như thế nào, điều ấy chỉ chính mình "hiểu" và "cảm nhận được" mà thôi. "Thượng đế đủ biết, biết hết nhưng cũng không hiểu được hạnh phúc là gì" cũng là vì lẽ đó. Dù thượng đế có mọi quyền năng có thể làm được tất cả, nhưng Ngài không thể "hiểu" và "nắn" hạnh phúc cho mỗi con người được. Bởi đối với mỗi trái tim, mỗi nhịp đập đều mang âm hưởng riêng của nó. Có người cho rằng: "Hạnh phúc là biết cho đi chứ không phải nắm thật chặt", "Hạnh phúc là được yêu thương"... Vâng! Hạnh phúc là gì còn tùy thuộc vào hoàn cảnh, cách nhìn, cách cảm nhận của mỗi người, lại khác nhau trong từng giai đoạn của đời người nữa. Chính vì vậy, Thượng đế "đủ biết" nhưng "không hiểu hạnh phúc" rốt cuộc là gì đối với con người. Thế nên, để có được hạnh phúc, mỗi người phải "tự đi và nắn lấy cho mình". Hạnh phúc là quá trình chứ không phải là đích đến. Để có được hạnh phúc, chúng ta phải tự mình đi tìm chứ không phải là đợi chờ người khác mang đến. Chúng ta phải nổ lực phấn đấu để có được hạnh phúc, có như thế ta mới thật sự hiểu rõ ý nghĩa thật sự của nó.

Hạnh phúc đôi khi lại là những điều vô cùng bình dị. Chúng ta sinh ra dưới tình yêu thương của gia đình, được học tập, được lớn lên, được trao cho những điều tốt đẹp nhất - đó đã là hạnh phúc. Chúng ta được bồi dưỡng và được tạo điều kiện để phát triển khả năng của chính mình, được cống hiến, được sống có ý nghĩa... - đó cũng là niềm hạnh phúc. Những hạnh phúc giản đơn mà chúng ta có, đôi khi chúng ta không nhận thức nó đã tồn tại bên mình.
Hạnh phúc không chỉ là sự nhận lấy mà còn là sự cho đi. Khi đem yêu thương sẻ chia cho mọi người để người khác cũng được hạnh phúc, chính người cho đi cũng sẽ nhận lại những niềm vui. Cô bé Thúy mắc bệnh ung thư máu nhưng vẫn cố gắng làm một điều gì đó để đem đến hạnh phúc, lòng dũng cảm cho những trẻ em đồng cảnh ngộ. Vậy nên chương trình "Ước mơ của Thúy" đã được thực hiện và thắp lên ánh sáng sưởi ấm bao nhiêu trái tim. Cô bé Thúy đã có thể mỉm cười hạnh phúc. Hay ông Lê Huỳnh ở Bến Tre dù sống một mình nhưng ông không hề cô độc. Bởi vì, ông không giàu có về tiền bạc mà là dư giả tình yêu thương mà rất nhiều trẻ em khuyết tật dành cho ông. Quả thật, người hạnh phúc nhất là người đem đến cho người khác thật nhiều hạnh phúc.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là đọc một quyển sách hay, ăn món ăn ngon mẹ nấu, thưởng thức một bản đàn ghi-ta nhẹ dịu giữa trưa hè hay nếm trải vị ngọt của một viên kẹo... Nhưng hạnh phúc còn là vị đắng của thất bại, vị mặn của mồ hôi vất vả, vị chát của khó khăn, vị chua xót của đau thương... mà ta vẫn kiên cường vượt qua. Maricuri đã có thể mỉm cười mãn nguyện dù biết mình mắc bệnh ung thư bạch hầu. Đó là nụ cười hạnh phúc vì bà đã thành công trong việc tìm ra nguyên tố hóa học radium và polonium giúp ích cho quá trình phát triển của nhân loại.

Và có lẽ, hạnh phúc nhất là khi ta tìm được một nơi dựa an toàn và vững chắc giữa cuộc sống bộn bề, vồn vã này. Hạnh phúc là khi có một bàn tay nắm tay ta thật chặt, cùng ta vượt qua sóng gió, chính phục khó khăn. Là khi, một bờ vai luôn sẵn sàng để ta tựa đầu những lúc yếu lòng mệt mỏi. Là khi, một vòng tay luôn rộng mở để ta sà vào âu yếm, xoa dịu những thương tổn những ngày mưa ngàn cùng gió. Là một ánh mắt, dịu dàng, bao dung, ấm áp, tiếp thêm niềm tin và nghị lực để ta mạnh mẽ bước đi.
Tất cả chúng ta đều có quyền và cơ hội trở thành một người hạnh phúc. Đừng chờ đợi ai đó mang đến cho mình hạnh phúc, hoặc dĩ chờ đến khi hoàn thành xong việc học, đạt thành công trong sự nghiệp hay có gia đình riêng mới nghĩ là mình hạnh phúc. Mỗi ngày là một cơ hội để ta vượt lên khỏi những lo toan thường nhật, bước đến gần hơn cánh cửa hạnh phúc của mình. Vì thế, chúng ta cần học cách mở rộng tâm hồn mình, yêu thương bản thân hơn, quý trọng cuộc sống và những gì mình đang có. Bạn sẽ thấy, mình là một người hạnh phúc. Khi ta biết trân trọng những gì mà mình đang có, hạnh phúc sẽ mỉm cười.
Tuy nhiên, hạnh phúc có khi là cảm xúc mong manh và dễ vỡ. Nỗi đau và mất mát quá lớn như nhấn chìm tất cả, làm cho ta quên rằng "Khi một cánh của hạnh phúc đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra". Chỉ có vượt qua, chúng ta mới thấy nỗi đau là hạt giống ươm mầm hạnh phúc. Thế nhưng, chúng ta không nên vội vàng chớp lấy những giá trị nhất thời, vì nó dễ dàng mất đi, đổ vỡ. Những ai tham lam sẽ đánh mất hạnh phúc vốn dĩ mình đã có. Còn những kẻ chỉ nhận mà không biết sẻ chia thì niềm hạnh phúc họ có sẽ không bền lâu. Chỉ có những ai biết tạo cho mình hạnh phúc và sẻ chia cùng những người bên cạnh mới là người hạnh phúc tự tâm.

3. Kết bài:

Quả thật, câu chuyện "Thượng đế cũng không biết" có ý nghĩa thật sâu sắc. Cuộc đối thoại giữa thượng đế và con người đã khiến ta nhận ra rằng: Hạnh phúc là quá trình, chỉ ta mới hiểu và cảm nhận được nó. "Hạnh phúc là đấu tranh" (Các Mác), chúng ta cần đấu tranh để tìm thấy hạnh phúc thật sự của riêng mình. Tôi từng nghe câu:
"Bạn sẽ khám phá ra chính mình ở một bậc cao hơn sau mỗi lần vượt qua nghịch cảnh" - khi ấy, bạn sẽ thấy mình vô cùng hạnh phúc.

You Might Also Like